THIÊN ĐƯỜNG ĐÃ MẤT
Em đốt lên trong mắt buồn chiều hạ
Màu chia ly nhuộm đỏ dưới khung trời
Dòng sông ấy giờ đành chia đôi ngả
Bước anh về trong nắng quái chơi vơi
Đường bên ấy vẫn vàng hoa em nhỉ?
Nắng vẫn hồng như thuở mới yêu nhau
Nhưng đáy mắt còn vương dòng hệ lụy
Của tình yêu năm tháng đã phai màu
Anh vẫn đứng trên bến chiều mưa tạt
Nghe sóng buồn vỗ mãi phía bờ xa
Tình yêu ấy anh vùi sâu vào lòng cát
Chợt bàng hoàng khi em bước chân qua
Giờ còn lại là bóng đêm miên viễn
Một tinh cầu chết lặng những vòng quay
Em bóp nghẹn giấc mơ đời phù phiếm
Chút hơi tàn anh không kịp trở tay
Giờ còn lại mảnh linh hồn hóa thạch
Đã chìm sâu dưới mấy lớp địa tầng
Lời réo gọi trào ra từ huyết mạch
Cũng không làm anh thoáng chút bâng khuâng
Giờ còn lại một trái tim khắc khoải
Đã vì yêu nên chấp nhận đau thương
Em ngoảnh mặt và tình xưa hấp hối
Dưới chân anh sụp đổ một thiên đường
Hàn Phong